sau rất nhiều lần dời ngày công chiếu, bộ phim truyền hình "49 Ngày 2" đã đường hoàng reviews khán giả và dư âm để lại là 1 trong những nỗi buồn cùng cực.
Bạn đang xem: Đánh giá phim 49 ngày
Năm 2015, 49 Ngày được khán giả cả nước quan tâm vì tạo được sự cảm động trong dáng vẻ dấp một bộ phim hài. Chưa kể chuyện tình "hao tốn giấy mực" báo chí truyền thông suốt một thời gian của Trường Giang - Nhã Phương cũng là từ lần hợp tác vào 49 Ngày. Mặc dù rằng chất lượng bộ phim chưa thật tốt, nhưng cái ý tứ và trọng điểm hồn nhưng mà đạo diễn Nhất Trung đã làm được trên phim gồm thể thấy được. Đó là vì sao mà ít nhiều khán giả mong chờ khi biết bộ phim được thực hiện phần 2.
Những người từng rung cảm với phần đầu hẳn đều mong mỏi chờ những câu chuyện cảm động vào 49 Ngày 2. Thậm chí, những người cảm thấy 49 Ngày còn thiếu sót cũng đang hy vọng phần 2 sẽ khắc phục được những khiếm khuyết. Cộng với việc bộ phim liên tục dời ngày công chiếu (vì lý do hậu kì như công ty sản xuất đã công bố) càng khiến giới mộ điệu thêm lạnh lòng. Vậy, 49 Ngày 2 có đáp ứng được những gì cơ mà nó gánh trên vai?
Một câu chuyện buồn…
Tiếp tục lấy đề tài vong hồn cần được thực hiện nguyện vọng để khôn xiết thoát vào 49 ngày, phần 2 kể về Phương (Hari Won) - một cô nàng đã chết - bám theo Huy (Ngô Kiến Huy) - một anh chàng mất trí nhớ sau tai nạn - để hy vọng anh góp mình lấy lại ký kết ức trước lúc tan biến vì chưng cô cũng mất trí nhớ.
Thế là "trước sợ sau quen", Huy cảm động trước trả cảnh đáng thương của Phương nên đồng ý giúp cô nữ giới dù bản thân anh vẫn chưa nhớ được câu chuyện của bản thân. Tuy nhiên song đó là những cố kỉnh đổi của cuộc sống thường nhật bao quanh gia đình cùng người thân của Huy. Mang đến đến lúc Huy nhớ lại được ký kết ức khủng khiếp của bản thân thì…
Không khó khăn để khán giả đoán biết được những loại "gia vị" mà Nhất Trung sẽ bỏ vô phần 2. Thậm chí, đạo diễn còn muốn "phát huy" khả năng lấy nước mắt của khán giả (mà bản thân đã làm được vào những câu chuyện nhỏ ở phần 1) bằng việc biến hẳn câu chuyện của nhì nhân vật chính thành bi kịch.
Chuyện tình của Huy với Phương được xây dựng từ những cảm xúc ngu ngơ của nhị kẻ mất trí nhớ. Và được giới hạn bằng sự gấp rút của thời gian khi Phương chỉ còn 13 ngày nữa là tan biến. Bằng quyển nhật kí của Phương, cả hai đã đi lại những nơi nhưng Phương đã viết, làm cho lại những điều mà lại Phương đã làm cho cùng người yêu nhưng mà giờ Phương chẳng nhớ anh ta là ai hay đang ở nơi nào. Cho đến lúc cả nhì phải đối diện với một câu chuyện thương tâm, dịp hai kẻ tội nghiệp cảm nhận được tình cảm của nhau cũng là thời điểm phải rời xa.
…cùng một hệ lụy cũng buồn không kém
Bằng việc xây dựng một câu chuyện buồn với rất nhiều nước mắt của Hari Won với Ngô Kiến Huy ở đoạn cuối, Nhất Trung đã khiến khán giả phải buồn thật. Nhưng buồn do hoàn cảnh thương tâm của nhân vật thì ít mà lại buồn vị sao câu chuyện đáng lí ra phải hết sức cảm động ấy lại không khiến người ta mảy may động lòng thì nhiều. Buồn khi những cảm xúc tự nhiên nhưng mà phần 1 đã mang lại đã trở buộc phải gượng ép trong phần 2 bởi sự sắp đặt dễ dãi với những câu thoại cũ mèm. Buồn lúc thấy những màn đối thoại hài hước của Tiến Luật - Thu Trang xuất xắc những lần trộn trò của Việt Hương - Mạc Anh Khoa trở thành sự cố gắng sống sượng. Buồn khi cơ mà hài - cảm động là những gì mà phim Việt đã quen thuộc đến nhẵn mặt bao năm nay cũng phải trở yêu cầu nhạt nhẽo trước bộ phim này.
Tiến Luật - Thu Trang rất duyên nhưng lại sai với thừa vào "49 Ngày 2"
Xem thêm: Sách Cách Học Tiếng Anh Thần Kỳ, Cách Học Tiếng Anh Thần Kỳ
Năm năm nhâm thìn khán giả đã phải chứng kiến sự hỗn mang của tấn bi kịch mang tên "phim Việt" khi nhưng lượng phim dở áp đảo số phim hay. Tất cả ý kiến mang đến rằng đánh giá bán phim Việt phải gồm một chuẩn riêng, chiếu theo lịch sử phân phát triển cùng khả năng hiện hành của điện ảnh nước nhà. Ko sai! Đó cũng là nguyên nhân mà có những bộ phim cho dù vụng về đến nhạt nhẽo ở phần đầu nhưng lại vớt được sự cảm thông của khán giả vì những bi kịch về cuối.
Không rõ 49 Ngày 2 tất cả neo lại được tình thương của khán giả không nhưng nếu so với mang lại Em Gần Anh Thêm Chút Nữa - cũng là một chuyện tình thương trung tâm - thì chắc chắn nó chưa làm được mặc dù phần "vụng" của cả nhì phim cũng tương đương. 49 Ngày 2 tạo ra một cảm giác khó hiểu khi tại sao phải dời lịch thọ như vậy để giới thiệu một bộ phim khiến người xem buồn vì chưng sự vô trọng điểm của người có tác dụng phim thay vì câu chuyện.
Hari Won, Ngô Kiến Huy đều là những người không chăm với điện ảnh. Nhưng cả nhị đều được đánh giá cao qua những phim bản thân từng tham gia. Thậm chí, vai diễn "cameo" của cả nhì trong phần trước cũng tạo được ấn tượng. Nhưng, trở thành vai thiết yếu trong 49 Ngày 2 là không đúng lầm. Không phải do diễn tệ mà vị kịch bản, nhân vật đã làm cho lộ hết những điểm yếu của nhì người.
Hari Won cơ hội khóc, lúc cười ko hề nhất cửa hàng với nhân vật, khiến người coi thực sự không hiểu "cô ma" nói chuyện lơ lớ này đang muốn gì. Ngô Kiến Huy cũng không khá hơn lúc sự chệch tông trong việc sắm vai một kẻ u sầu mất trí với vẻ tếu táo trong các phim cũ cứ liên tục xảy ra. Ko thể trách họ, vị bản thân nhị nhân vật này có phải nhì nhân vật vào phần cũ ko cũng là điều đáng bàn vày quá không giống nhau. Giống như việc một nhân vật "cameo" khác trong phần này khẳng định họ chính là "cặp đôi câu cá" còn nhị nhân vật cơ nhất mực bảo là ko vậy.
Bộ ba "giành trọn cảm tình" khán giả vào phần 1 cũng xuất hiện
Thậm chí, việc Nhã Phương cùng Trường Giang xuất hiện vào phim cũng trở thành câu hỏi lúc khán giả vừa thấy Trường Giang đối thoại với Ngô Kiến Huy với tư phương pháp "người từng trải" xong lúc sau Ngô Kiến Huy lại chứng kiến sự "từng trải" đó bên trên màn ảnh!? nặng nề hiểu đến buồn.
Duy mỹ, hiện đại tuyệt thực chất là sính ngoại bất chấp!?
Tin chắc nếu khán giả chấp nhận bỏ qua sự phi lý đến ngờ nghệch trong những tình tiết phim cũng vẫn sẽ thấy khó khăn chịu. Ai cũng yêu dòng đẹp nhưng phải là dòng đẹp choàng lên từ sự chăm chút cho chuyện phim, mang đến nhân vật chứ ai nhưng yêu được những chiếc đẹp ngược ngạo.
Thử tưởng tượng một tiệm bánh nổi tiếng cách đây gần hai mươi năm, một tiệm bánh mang lại hạnh phúc cho quý khách bởi hương vị nhưng được minh họa như một quán cà phê ngoại quốc, cùng cái brand name "Joy" thay vày "Tiệm Bánh Hạnh Phúc" thân thương hơn nhiều. Thử tưởng tượng một người làm cho công việc đội mascot mỗi ngày ở khu dã ngoại công viên lại sống vào một căn hộ đẹp như phim Hàn!? ko phải xem phim để xét đường nét nhưng nếu không tạo được sự hợp lý trong cách kể thì làm thế nào kêu gọi được sự đồng lòng!? gồm cậu chủ một tiệm bánh nào lại chỉ bao gồm 12 nghìn trong túi để kì kèo với một em gái bán hoa dạo không? Hay vì chưng nhà sản xuất muốn đến khách mời xuất hiện nhưng bất chấp sự nhịp nhàng vốn đã yếu kém? quá nhiều câu hỏi đến buồn.
Những chiếc đẹp, loại "ngoại lai" vào phim này sẽ không thể khiến bộ phim trở đề xuất duy mỹ mà chỉ khiến nó lộ ra sự cẩu thả trong kịch bản cũng như tư duy điện ảnh yếu kém. Những điều nhưng chỉ khiến người xem cảm thấy thật buồn lòng, chứ ko thể cảm thông.
Khán giả cần sự tử tế đúng chỗ
Với tình trạng lượng phim ra rạp ngày một nhiều, những đạo diễn trẻ xuất hiện ngày một dày đặc vào khuôn khổ điện ảnh Việt chỉ mới ở giai đoạn non nớt, thì thứ khán giả cần là một sự tử tế đúng chỗ. Phim ảnh tức là cần sử dụng hình ảnh, âm nhạc cùng diễn viên để kể một câu chuyện. Nhưng mọi thứ phải tương hỗ chứ ko phải kiểu "hoa vườn nào thì đẹp vườn nấy".
Nếu phải coi một bộ phim có kịch bản vụng về, diễn viên ko biết bản thân đang diễn gì, hình ảnh thời điểm đẹp thời gian xấu một giải pháp vô tổ chức, âm nhạc cố gắng làm người xem cảm động ko cần biết tất cả hợp hay không thì bạn sẽ cảm thấy như thế nào? không phải là tức giận cơ mà là rất buồn.
Buồn bởi đây không phải là phim đầu tay của đạo diễn trẻ. Buồn bởi bộ phim đang chứng tỏ những sự tử tế sáo rỗng ko đúng nơi đúng chỗ để nói mình là một phim chỉn chu. Buồn bởi vì bộ phim muốn có tác dụng người ta cười, khóc nhưng chỉ là một chiếc xác bước đi giật cục không có hồn phách.
Nói trắng ra thì khán giả Việt rất "bao dung", họ sẵn sàng bỏ qua tất cả nếu phim lấy được cảm xúc mặc dù chỉ một chút. Vị thế xin những nhà làm cho phim hãy tử tế, đừng để khi bước ra rạp người ta phải cảm thấy buồn đến ngứa tim mà lại không gãi được.