Đường Thương Đau Đầy Ải Nhân Gian Ai Chưa Qua Chưa Phải Là Người

Chỉ một lần lỡ nghe mà cuộc sống như như chấm dứt lại, lòng trùng xuống, dương đôi mắt lên quan sát ngắm lại cuộc sống và từ bỏ hỏi nó là gì. Đời là thế, đừng hỏi, cần nghe. Chúng ta, càng sống lâu càng biết gắng nào là cuộc đời. Bạn ta call đó là người tình thế thái, là “thói đời”.

Bạn đang xem: Đường thương đau đầy ải nhân gian ai chưa qua chưa phải là người

*

Tôi không có chút kỹ năng và kiến thức gì về âm nhạc, lần khần nốt son, mi, la, cũng chẳng cần biết ca sĩ hát bài xích này là ai, thứ mà lại tôi thân thương chỉ là nhạc điệu, là lời bài xích hát. Ca từ giản dị mà thâm thúy, không cầu kỳ mà vẫn đẹp, cốt là đã tạo ra sự lắng đọng trong tim hồn, đay nghiến trái tim, độc nhất vô nhị là với những người dân trải đời, đã có lần bị cuộc sống hành hạ mang đến “chết đi sinh sống lại”

Nhạc sĩ Trúc Phương viết: “Đường thương đau đầy ải nhân gian, ai không qua chưa hẳn là người. Vào thói đời mỉm cười ra nước mắt, xưa trắng tay gọi tên bởi hữu, giờ giàu có quên kẻ trọng tâm giao, còn dối trá cho nhau”.

Giai điệu cất lên sao bi tráng quá! “Đường thương đau đầy ải nhân gian, ai chưa qua không phải là người” Đúng vậy! Ai chưa từng chịu một lần đau khổ trong lòng thì chưa phải là đời người. Sinh sản hóa xuất hiện con tín đồ xinh đẹp, thông minh tuy vậy lại bắt con fan phải khổ tâm, nỗi đau không phải vì thân xác mà đau vào lòng, có bao giờ đau đến nghẹt thở, đau mang lại mất cảm giác, đau cho buốt tim gan. Ông nói: “Trong thói đời cười cợt ra nước mắt, xưa white tay gọi tên bởi hữu, giờ phú quý quên nghĩa trung ương giao, còn gian sảo cho nhau”.” Con tín đồ là vậy! Xưa kia lúc còn nghèo khó thì đồng đội thân thiết, tất cả phúc cùng hưởng, gồm họa cùng chịu. Ấy ráng mà, chỉ vì đồng tiền, họ chuẩn bị sẵn sàng phủi tay, liếc mắt rồi quay lưng bước đi, người đằng sau xót xa tay với. Có fan còn nhẫn tâm cần sử dụng thủ đoạn gian ác hãm hại tín đồ mình từng gọi 2 chữ “anh em”, đau xót nắm khi bây giờ “Lương trọng tâm không bởi lương tháng”.

Nhạc sĩ Trúc Phương lại viết tiếp: “Người yêu ta rồi cũng xa ta cần chung thân ta giận cuộc đời. Đôi mắt làm sao từng đêm buốt giá, bên chiếu chăn tình xa nhịp thở, tiền đổi tay khi rũ cơn mê để chua xót trên lối về”.

Xem thêm: Cách Ẩn Dòng Kẻ Trong Excel Đơn Giản, Nhanh Chóng, Xóa Đường Kẻ Ô Ngang, Dọc Trong Excel

Tình yêu là thứ mà ta cần nhất trong cuộc đời, ấy vậy cơ mà tình yêu thương cũng nhanh vỡ như khủng hoảng bong bóng xà phòng nhờ vào thứ điện thoại tư vấn là “tiền bạc”. Vỡ trong tình yêu khiến cho ta giận đời, giận tín đồ từ kiếp này lịch sự kiếp khác. Đau đớn trong tình cảm làm hai con mắt anh trở đề nghị vô hồn, dung nhan lạnh, anh thơ thẩn chú ý lại quãng thời hạn còn mặn nồng, nhịp thở của em đây tuy vậy hình bóng vẫn tan mất , anh nghe con tim xót xa, gian khổ đến cháy lòng, anh gào thét vào cơn mê, tuyến đường quen ngày nào chỉ còn mình anh bên trên lối về, một mình anh cô đơn trên cõi đời. Có tín đồ vượt qua, có bạn “quyên sinh” tự đưa mình mang lại một nhân loại khác. Thời điểm này, đời người sót lại gì nữa hay không?

“Rượu nai lưng ai gội niềm cay đắng, phần nhiều suy bốn in đậm con đường hành, bản thân còn ai đâu để vui lúc trót sa vũng lầy nhân thế, cỏ ưu tư, muộn phiền nên xám môi”.

Vì lòng đau, vì chưng tim nát cần phải tìm tới rượu nhằm quên sầu dẫu vậy con bạn ta thiệt lạ, càng uống càng tỉnh, có loại “rượu trần” nào rất có thể gội niềm cay đắng trong lòng. Suy tư, nhớ nhung in đậm trên từng bước chân, mỗi con đường, lúc nào thì cũng gom góp nỗi đau, ánh nhìn thẫn thờ lưu giữ lại đông đảo gì đã làm qua mà chẳng sao thoát ra được. Sầu tới cả nhìn thấy cỏ cũng thấy đồng cảm, nỗi phiền muội khiến bữa ăn, giấc ngủ cũng không yên, song môi trở cần xám xịt lại càng có tác dụng con fan thê thảm. Trên đời này, tất cả mấy ai không sa yêu cầu vùng lầy nhân thế!!!!!

“Bạn quên ta tình cũng quên ta, đề xuất chân đêm thui thủi một mình. Soi trơn đời bằng gương vỡ nát, nghe xót xa ngời lên tròng mắt, đoạn bi tráng xa ta đã đi qua ngày vui cho tới ta vẫn chờ”.

Đời ta - tình ko có, bạn cũng không còn, giờ nhìn đời bởi mảnh gương vỡ, nhiều lúc “nghe xót xa ngời lên tròng mắt”, từng bước đi lầm lũi, đi không người nào biết, về cũng chẳng ai hay. Nhưng mà may quá nhạc sĩ Trúc Phương ơi, mang đến cuối bài, ông vẫn chấp nhận cho con tín đồ ta biết: “đoạn bi lụy xa ta đã trải qua ngày vui tới ta vẫn chờ” nghề đời là thế! con người càng ngày càng vô tâm, họ làm gì được, đồng ý để trọng tâm hồn thanh thản, chấp nhân để biết số ngày bám dính trên cõi đời của mình hữu hạn và cố gắng sống ngọt ngào hơn. Cứ mỉm cười cơ mà nói: “Đời là thế!”.

Link bài xích hát: https://www.nhaccuatui.com/bai-hat/thoi-doi-dan-nguyen.Zh5xT4dfY-.html