Một Cơn Mưa Rào Đam Mỹ


Bạn đang xem: Một cơn mưa rào đam mỹ



Xem thêm: Cái “Giá” Của Những Phần Mềm Quản Lý Quán Ăn Miễn Phí, Phần Mềm Quản Lý Nhà Hàng

*
Truyện dịch
*

MƯA RÀO CHƯA DỨTTác giả: Khang ThànhThể loại: Hiện đại, nhẹ nhàng, ngược, nam nữ cường, OE chính văn HE ngoại truyệnĐộ dài: 54 chương, 1 PNTình trạng: Hoàn________________Anh và cô gặp nhau lần đầu dưới một cơn mưa. Hai người xa lạ, ở một thành phố xa lạ, đang cố gắng đi tìm cho mình câu trả lời. Đây là một câu chuyện không vui không buồn, chỉ nhè nhẹ như những cơn mưa bóng mây, chợt đến chợt đi.Trần Nham là một cô phóng viên 27 tuổi, trẻ trung và có một tương lai tươi sáng phía trước. Nhưng không ai biết rằng, đằng sau người phụ nữ tự tin ấy lại là một quá khứ đầy rẫy rạn nứt. Trần Nham luôn hướng về phía trước, vì cô biết mình không thể phạm sai lầm, không thể để những đứa con trong tương lai của mình chịu đựng sự rẻ rúng của xã hội hỗn loạn này.Tôn Bằng là một người đàn ông mạnh mẽ, 30 tuổi, bỏ học lên thành phố lập nghiệp, dắt theo người anh trai mắc bệnh tự bế. Nói trắng ra, anh là một kẻ tay trắng, không tương lai, không hi vọng, thuộc tầng lớp đáy của xã hội.Vận mệnh kì lạ đưa Trần Nham và Tôn Bằng gặp gỡ, rồi dần dần thành quen biết, dần dần yêu nhau. Trần Nham nhìn thấy ở Tôn Bằng sự vững vàng và an toàn của một người trụ cột – điều mà cô luôn khao khát từ khi còn bé. Còn Trần Nham đối với Tôn Bằng như một thiên thần, vực anh dậy, cho anh chút hi vọng dù nhỏ bé nhưng cũng quý giá vô cùng. Hai con người đồng cảm giữa chốn đô thị phù hoa, yêu nhau dưới những cơn mưa rào, cùng hi vọng về một thứ tốt đẹp hơn.Nhưng cuộc đời nào có màu hồng, cuộc vui nào cũng có hồi kết thúc. Tình yêu của hai người liệu có vượt qua nổi áp lực của đồng tiền, của những mối quan hệ xã hội, của trách nhiệm nặng gánh gia đình?Giọng văn của Khang Thành khiến tôi nhớ đến một tác giả cũng khá nổi tiếng khác là Twentine với tác phẩm “Hẹn ước”. Cả hai người đều viết về tình yêu của những con người rất bình dị. Họ vật lộn, đấu tranh với cuộc sống từ dưới đáy xã hội để có cơ hội ngoi lên. Gặp nhau là duyên phận, ở bên cạnh nhau lại cần nỗ lực rất nhiều.Tuy nhiên, cá nhân tôi thấy Khang Thành vẫn chưa đạt đến độ chín như văn của Twentine. Những mâu thuẫn trong “Mưa rào chưa dứt” chưa thật sự được đẩy lên cao độ, phần ngược cũng chưa tới, phần sủng cũng không có nhiều. Tất cả mọi thứ đều nhàn nhạt, như một nồi lẩu với nhiều món ăn nhưng không món nào nổi bật hẳn. Kết truyện có phần hơi vội vã và phần phiên ngoại đã thoả mong ước của team HE nhưng tôi thấy nhiều phân đoạn xử lí hơi nhanh, chưa được giải thích rõ.Tôi đề cử câu chuyện này nên đọc vào những ngày mưa và ngày thất tình, để thấy cuộc đời mình vẫn còn tươi sáng hơn chán nhân vật trong truyện.Trích đoạn:“Em muốn đi một chuyến đến Tô Châu.” Trần Nham nói.“Đi công tác?”“Ừ.”“Anh ra nhà ga tiễn em.”“Không cần. Em nghĩ, đây vừa lúc là một cơ hội cho chúng ta.”“Cơ hội gì?” Tôn Bằng vẫn bình tĩnh.“Để chúng ta yên tĩnh suy nghĩ, ra quyết định.”Cô vừa dứt lời, bọn họ rơi vào trầm mặc. Một trận gió thổi qua lạnh thấu xương. Tôn Bằng lấy trong ngực ra một điếu thuốc, châm lửa, trong đêm tối, từng làn khói bay tản mát.“Tốt.” Thật lâu sau anh mới tiếp lời, nhìn cô. “Em muốn gì cũng được.”“Cảm ơn…”Cô nói cảm ơn? Tôn Bằng kinh ngạc, nhìn sự tự nhiên giả tạo của cô, hận không thể tiến đến ôm cô vào ngực, hung hăng chặn miệng cô, xé nát cái mặt nạ lừa dối ấy. Nhưng anh không thể. Cô có con đường thuận lợi hơn phía trước, anh dựa vào cái gì mà ngăn cô lại. Lòng tự tôn cũng không cho phép anh làm vậy.Bọn họ giằng co trong yên lặng.Trần Nham liếm môi, nghe thấy giọng nói căng thẳng của mình vang lên:“Em lên nhà trước, anh đi đường cẩn thận.”Nói xong, cô quay người, không cho mình một giây do dự nào.“Trần Nham…”Âm thanh trầm thấp của Tôn Bằng ở phía sau lưng, cô dừng bước chân.“Không nói lời tạm biệt sao?”Trong bóng đêm đen tối, giọng nói của anh vừa ôn nhu lại có chút mệt mỏi, giống như một bàn tay vô hình níu lấy vạt áo của Trần Nham. Cô đứng lặng yên, rất lâu. Gió còn chưa dứt, cô lại một lần nữa nhấc bước đi thẳng, không hề quay đầu lại dù chỉ một lần.Đây chẳng phải là kết thúc tốt nhất đối với họ sao? (*)_____________(*): Trích đoạn được edit từ bản cv bởi Huyên Chiêu NghiReview by Huyên Chiêu NghiBìa: Tịch Phi*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic: Google/huaban