Em Là Gió Anh Là Mây

Yêu một người, ai cũng mong ước mình là mối tình đầu của người đó, nhưng tình yêu cuối cùng mới là người nắm tay bạn đến suốt cuộc đời, mới là người ở cạnh bạn sau tất cả những khó khăn và thử thách. Và tôi tin, ước mơ của mỗi cô gái về tính yêu đẹp nhất là khi mối tình đầu cũng là mối tình duy nhất của bạn, nắm tay bạn trong chiếc váy màu trắng tinh khôi...

Bạn đang xem: Em là gió anh là mây


Đến khi chạm được vào trái tim cậu rồi, tớ sẽ gieo vào đó một hạt giống hạnh phúc, tớ và cậu sẽ cùng chăm sóc và vun trồng hạt giống đó nhé!"


Nó và anh gặp nhau ở một nơi rất xa. Buổi đầu đến trường, với cái biệt tài chuyên môn lạc đường của nó, lại như vừa bước vào một mê cung quá rộng lớn so với những nơi nó từng biết, mãi nó mới phi vào được cái phòng cần đến. Ngơ ngẩn vì cả phòng đã chật kín, chả có chỗ ngồi, nó len lỏi đi xuống cuối phòng. Bỗng có một bạn bên cạnh quay sang nói với nó bằng tiếng Việt:


Nó hơi shock vì chưa hiểu sao cậu ta biết nó là người Việt rồi cũng lí nhí cảm ơn. Những tháng ngày tươi đẹp bắt đầu, nó cùng anh khám phá thế giới mới, bằng tất cả niềm hứng khởi, tất cả sự hồn nhiên và ước mơ của hai con người tuổi 19. Những buổi học cùng nhau, những chiều lang thang khám phá mọi ngóc ngách quanh trường, những con đường ngập nắng vàng ươm, những hàng cây nhẹ nhàng nghiêng trong gió như cũng chung vui theo từng bước chân của anh và nó, kể cả những ngày mưa đối với nó cũng thật vui.
Nó vốn là một đứa con gái sợ mưa, nó luôn cảm thấy cô đơn và lạc lõng trong những cơn mưa, nó sợ những cơn mưa buồn ủ dột, và vốn từ lâu nó cũng không còn tin vào một tình yêu vĩnh cửu. Không ai biết trước đây nó đã trải qua những điều gì nếu chỉ nhìn vào cái vẻ ngoài mỏng manh của nó, chỉ nó hiểu rõ nhất cái nỗi cô đơn và thiếu vắng tình cảm từ hồi nó còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện đó sẽ tác động lớn thế nào đến nó như bây giờ, và nó luôn ôm một mơ ước giản dị nhưng đối với nó lại quá xa vời. Nhưng từ khi gặp anh và đi cùng anh, nó không còn sợ những cơn mưa nữa!


"Tớ thích cậu, thực sự rất thích cậu".


Nó đã cố gắng ngăn không cho anh nói ra câu đó, vì nó sợ, nó sợ sẽ đánh mất tình bạn giữa nó và anh, nó sợ nó sẽ lại làm thêm một người con trai nữa tổn thương, nhưng cuối cùng anh vẫn nói. Ngày nó nhận lời làm bạn gái anh, nó bảo anh rằng yêu nó sẽ khổ lắm, nó muốn anh suy nghĩ kỹ, nếu nó nhận lời rồi mà anh hối hận thì cũng không chọn lại được đâu. Anh cười và chỉ hỏi nó một câu " Cậu có thể chờ tớ 7 năm nữa được chứ?". Đó là ngày anh có thể biến giấc mơ của nó thành sự thật, là ngày anh sẽ không gọi nó là bạn gái hay người yêu nữa.


Anh không phải là kiểu con trai lãng mạn, không nói những lời bay bổng, anh sống rất thực tế và quan trọng là tình cảm của anh rất thật. Anh không bao giờ nói dối nó, luôn tìm cách bảo vệ nó, thậm chí anh có thể từ bỏ những điều anh gắn bó chỉ để nắm tay nó thật chặt. Anh hay hỏi nó anh có thực sự là mối tình đầu của nó không? Nó luôn tự hỏi tại sao anh yêu nó nhiều đến vậy. Anh nói trước khi gặp nó, anh như một cơn gió cô đơn, một áng mây trôi vô định, không biết cảm giác hạnh phúc là gì. Anh nói nó như tia nắng ấm áp bên cạnh anh. Anh yêu nó bằng tất cả những gì anh có, những lúc nó vặn vẹo anh rằng anh yêu nó nhiều như thế nào, bằng vốn khả năng diễn đạt văn vẻ của một đứa con trai ban A, anh nói:


"Anh yêu em như một phần quan trọng trên cơ thể anh, yêu em như một phần gia đình anh".


Trước khi gặp anh, nó đã học được không có gì là mãi mãi, rằng nếu yêu một người, chỉ nên coi người đó như cầu vồng thôi, tô điểm thêm cho cuộc sống của mình nhưng nếu một ngày cầu vồng biến mất vẫn sẽ còn ánh sáng, đừng coi người đó như ánh nắng của mình. Nhưng từ khi yêu anh, nó đã thay đổi hết định nghĩa, và quan điểm của mình, tình yêu của nó cứ ngày một lớn dần lên. Cũng giống như các cặp đôi khác, nó và anh cũng nhiều lần tranh cãi, anh là người thực tế còn nó lại là đứa con gái quá mơ mộng và nhạy cảm, cũng phần nhiều là do hoàn cảnh của nó trước đây. Rất nhiều lần nó muốn buông tay anh. Anh biết tính nó nên lần nào cũng nhường nhịn nó, cũng dỗ giành và ôm chặt lấy nó, chờ nó hết giận rồi mới dám nói chuyện với nó.

"Em có hối hận khi yêu anh không?... Vậy thì đừng bao giờ nói muốn chia tay anh nhé, vì nếu em nói thế có nghĩa là em đã hối hận khi yêu anh đấy. Cô bé ngốc ạ, dù thế nào anh cũng không để em chạy đi đâu xa anh đâu."

Có thể đối với nó, anh chưa thực sự trưởng thành trong một số quyết định và kế hoạch tương lai của hai đứa. Nhưng những lúc nó giận dỗi, nó thật bé nhỏ và như trẻ con trong vòng tay anh. Anh vẫn luôn yêu nó theo cách riêng của mình, luôn nắm chặt tay nó dù không biết bao nhiêu lần nó làm anh tổn thương. Dù là đi chơi hay làm gì, bàn tay anh vẫn đan vào nó thật chặt, rong ruổi qua biết bao con đường ở một phương trời mà đối với không chỉ nó mà nhiều người khác, mọi thứ đều đẹp và thuần khiết, kể cả lúc xếp hàng mua sắm hay chờ đồ ăn anh cũng luôn đứng sau ôm lấy nó thật chặt như thể anh luôn muốn nắm giữ mọi giây phút hạnh phúc khi ở bên cạnh nó.

Xem thêm: Cách Ăn Kiêng Giảm Cân Nhanh Nhất Được Khoa Học Chứng Minh Đúng 100%


Rồi thời sinh viên cũng qua, anh và nó có một số mục tiêu không đạt được. Trở về và bắt đầu đối mặt với những lo toan của cuộc sống. Tình cảm của nó và anh vẫn thế, chỉ có điều không còn nhiều thời gian bên nhau như trước. Có những lời hứa, anh nói mà không làm được, có nhiều lần anh nói xin lỗi, rồi lần sau lại làm nó thất vọng. Niềm tin của nó vơi dần từng ngày nhưng nó vẫn muốn nắm tay anh thật chặt. Nhiều người nói với nó rằng, anh và nó như 2 giọt nước trong vắt gặp và yêu nhau, và yêu nhau ở một nơi quá thơ mộng, quá hoàn hảo.


Nhưng những điều trong sáng và thuần khiết ấy lại dễ bị tác động và bị những cái không xứng đáng khác làm cho vẩn đục. Nó vẫn thế, chỉ là tình cảm của nó không như lúc đầu mà đã lớn lên quá nhiều. Nó thấy nhớ anh từng ngày và muốn làm mọi việc cùng anh. Mà lại không biết chính tình cảm của nó hay những sự quan tâm của nó lại làm cho anh mệt mỏi. Và vì nhiều lý do nào khác, anh quá bận rộn để giành thời gian cho nó. Nó đã từng từ bỏ cơ hội mà nó mơ ước nhất hiện tại vì nghĩ đó chưa hẳn là thời gian thích hợp để xa anh, và dù anh có ủng hộ nó thực hiện anh vẫn nói rằng "Anh không muốn xa em đâu, em đừng đi lần này".


Và đến khi người ta tin tưởng nhất vào điều gì, thì hình như đó cũng là lúc sẽ mất đi điều đó. Anh nói anh mệt mỏi, anh nói anh cảm thấy mất tự do, anh nói nó và anh nếu bước tiếp cùng nhau sẽ không hạnh phúc, nó sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên người khác. Anh là người hiểu rõ nhất nó đã phải cố gắng mạnh mẽ thế nào để bước đến được và sống như hôm nay. Anh nói nó mềm yếu quá mà anh thì không đủ mạnh mẽ để thành chỗ dựa cho nó. Giờ nó mới thực sự hiểu anh là gió. Giờ nó biết còn có những cơn gió khác muốn cuốn anh ra xa nó.


Nó mỉm cười trong cay đắng khi nhớ lại những lời trước đây mọi người nói với nó. Nó phủ nhận tất cả, nó bảo nó và anh sẽ không như thế đâu, đi đâu có anh nào để ý nó nó cũng bảo nó có người yêu rồi, bọn em dự định mấy năm nữa cưới. Uh nó vốn ngốc, nó không dễ dàng tin tưởng điều gì, nhưng một khi đã tin thì sẽ đặt hết niềm tin vào đó. Uh nó biết nó là người có lỗi, tình cảm của nó cũng nhiều quá, khiến anh thấy mệt mỏi từ lúc nào không hay. Giá như nó đừng yêu anh nhiều thế, giá như nó đừng quá mềm yếu thế, giá như nó chỉ coi anh như cầu vồng thôi, thì giờ...:)


Nó ghét anh, ghét nhiều lắm, nhưng nó lại ghét bản thân nó nhiều hơn. Uh người ta bảo càng yêu thì càng hận, giá mà nó ghét anh đến mức chẳng muốn nhìn mặt anh nữa và muốn quên anh luôn. Nó luôn có thói quen tự dày vò mình, rồi tự hỏi nếu có một ngày nào anh và nó có cơ hội viết tiếp câu chuyện tình yêu của mình, liệu nó có thể quên đi vết đen mà anh đã để người khác chấm vào tình yêu trong vắt mà anh và nó đã vun đắp và giữ gìn suốt bao nhiêu năm qua không? Anh chưa từng một lần lừa dối nó trong suốt những năm tháng ấy, anh đã giữ đúng lời hứa với nó khi nó nhận lời yêu anh, rằng nếu một ngày nào tình yêu của anh không còn như trước, thì đừng lừa dối nó mà hãy nói ra. Uh anh đã làm vậy. Uh nó không phải kiểu con gái quá khéo léo và nói những lời ngon ngọt, có thể cũng không đủ tinh khôn như người ta để tính toán những điều mà có thể giúp ích, hỗ trợ cho anh trong một số trường hợp, nhưng nó đã yêu anh bằng tất cả những gì nó có, bằng cả những năm tháng hồn nhiên, trong trẻo và đẹp nhất của cuộc đời nó.


Uh anh là gió, thì sao nào. Hồi mới yêu nhau anh nói với nó, anh vừa thích và vừa không thích hoa bồ công anh. Một mình nó vẫn sẽ bước đi thực hiện từng điều mà anh đã hứa rồi nhẹ nhàng để nó trôi đi theo từng lời nói, cả nhưng lời hứa trong năm nay, cả những lời hữa mấy năm tới, nó sẽ tự thực hiện từng điều một, sẽ mạnh mẽ cả phần của anh, sẽ làm tốt cả phần của anh, để đến một ngày nào đó khi anh thực sự trưởng thành và dám đối mặt với những gì anh đã hứa và sẵn sàng thực hiện, nó vẫn tin những người yêu nhau rồi sẽ quay về với nhau.


Giờ anh đã thực sự là "Mối tình đầu" của em rồi, anh có thấy hạnh phúc không?


Em sẽ là hoa bồ công anh, bay theo gió, thực hiện từng điều ước trước đây của chúng ta. Những câu thơ anh viết tặng nó vẫn ngân nga trong từng dòng ký ức.....